Powered By Blogger

Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2011

Vật vã

Có khi nào bạn cảm thấy mệt mỏi và cô quạnh, tôi luôn trong tình trạng vậy. Đầu óc tôi đang quay cuồng, đôi mắt thì mệt mỏi. Liệu bi quan có luôn luôn xấu không? Tôi đang trong thế lùi hay tiến cũng không xong nữa, đành tìm cách giữ thăng bằng cho qua ngày. Số phận phá hoại tôi, còn tôi thì tôi ghét một số mảnh đời. Thế đấy!

Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

Tạm biệt tháng 7 - biến động

Và thế là hè cũng đã hết, những cơn mưa bão còn sót lại cũng tranh thủ nhả nốt đợt. Tháng 7 biến cố, tháng 7 vui buồn, chia tay tháng 7. Tháng 7 năm nay không khác mọi năm là mấy. Nhưng nó đánh dấu bắt đầu năm thứ 3 của mình - chưa đâu vào đâu. Năm nay, về khía cạnh thành công của bè bạn quen biết thì có khi buồn nhiều hơn là vui, đứa đỗ, đứa vẫn thế. Tháng 7 này, lần đầu tiên được nhận tiền "lao động" kiếm ra, cũng vui, dù không phải chính thống, và khá mệt nhọc. Cũng quen biết được nhiều người hơn qua phi vụ này ^^. Tháng 7, cô ấy đã đồng ý. Dẫu chưa biết thế nào nhưng mình khá thấy niềm nở :)). Còn nó, mình cũng chỉ góp ý được đến thế, mỗi người một khác, nên cũng không quá hà khắc và áp đặt làm chi, âu đó cũng là cái số; con đường tương lai còn dài còn sẽ luôn dang rộng cánh cửa cho mỗi cá thể chân chính mà!^^ . Tháng ngày tiếp diễn rồi sẽ tới, có những người đã quen rồi quên, những người đang quen, hứa hẹn những người bạn mới, những mảnh đời màu mỡ, ta hãy dũng cảm mà đón nhận vì thực tế có tươi đẹp nhưng cũng nhiều trông gai... Tạm biệt tháng 7 - July.

Thứ Tư, 18 tháng 5, 2011

Bâng Quâng...

Gió là thế, và đời là thế,... tôi nhớ em, tôi yêu em,... Gió se lạnh làm nguội con tim tôi, con tim đang tím bầm và đen dần vì cafe, vì khói thuốc. Tôi yêu em nhiều, tôi nhớ em, mà chưa lần nào tận hưởng cảm giác đó. Suy nghĩ và cuộc sống của tôi đang cạn dần. Tôi không hoàn hảo, và mãi sẽ vậy nếu tuột mất em. Em là ai, em ngộ nhận và bác bỏ, em không yêu, em cũng không chút tìm hiểu, em mặc tôi, em chưa dập tắt nhưng đã nhấn chìm tôi, tôi buồn thẳm.Nỗi niềm khô, khô, khô tâm can, khao khát chìm dần, tôi tuyệt vọng...

Thứ Sáu, 13 tháng 5, 2011

Một ngày vui, mặc dù nỗi buồn còn bao quanh...

Trước bao bão táp của kỳ thi cập kề, mình còn có thời gian để về nhà, không khí từ khi lên xe, lên tàu, cho tới khi tới ga, lên xe, về nhà vẫn thế, nhưng mình cho là vui. Vui vì có đứa em đón, trò chuyện qua với nó, dù còn bao bộn bề của mỗi đứa, dù tính cách nó vẫn thế, không thay đổi. Về nhà có mẹ, mẹ nhìn mình thấy vui, hai mẹ con thể hiện nỗi niềm qua nụ cười nhẹ. Ông ngoại, mình thấy ông khỏe ra, ông đi bộ chứ không còn quanh quẩn ở nhà nữa, bà ngoại thì khen tóc mình đẹp, hjhj, dù nhiều ng` than phiền và bắt mình cắt, có lẽ đợt này mình cũng quyết định cắt. Mình chứ sang nhà chú, nhà ông, thôi để mai vậy. Hôm nay ở nhà 1 mình, ngẫu nhiên còn nhiều niềm vui chưa kể hết, và cũng ngẫu nhiên hôm nay, thứ 6 ngày 13, lần đầu tiên trong đời mình viết blog...