Powered By Blogger

Thứ Hai, 27 tháng 8, 2012

ủ rũ lê thê

Ngày hôm nay là một ngày buồn, cũng không khác cái nỗi buồn dai dẳng mấy như bao ngày khác. Những mảng buồn liên tiếp cứ bám víu nhau hành hạ tôi mòn mỏi. Vẫn vậy, mắt nhòa không lệ, đầu óc mụ mị, tay chân vô hồn và con người rũ mục đi từng năm tháng. Tôi đang loay hoay cho chính cái cảm giác thực ảo tội lỗi khôn cùng. Hàng tá những cô hồn mông lung giết tôi không tha. Hôm nay, cái cảm giác cứu nguy trước nguy cơ viêm họng thật kinh khủng, tưởng trừng như thể phần cận trung tâm trung ương cơ thể bị tấn công không kìm hãm được. Gió tự nhiên thì thật tươi đẹp. Trong tôi là sự trống rỗng cả về thể xác lẫn tâm hồn, cả về vật chất lẫn tinh thần. Tôi bị vướng vào mắc cửi của tấn bi ai. Mắt tôi đau, tâm tôi đau. Đời tôi nhỏ bé... có khi nào tôi thấy ánh sáng của cuộc đời sâu rộng, tôi không biết được mình như nào và sẽ ra sao nữa. Tôi đơn độc, mải miết với những cử chỉ đơn độc, với hành động đơn độc, vật thể đơn độc. Ý chí vươn lên khiến tôi nhục quá, quá ủ rũ lê thê...